Saturday, July 12, 2008


Thư ngỏ gửi Thủ Tướng Việt Nam.

Nguyễn Anh

Thưa ngài Thủ tướng,

Tôi là một công dân của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ, gốc Việt Nam Cộng Hòa. Tôi cũng xin nói rõ sau 5 năm “cải tạo” ở Việt Nam, tôi đã vượt thoát ra khỏi trại tù – địa ngục trần gian, sau đấy vượt biển và định cư ở Mỹ nên chưa bao giờ là công dân của cái gọi là Cộng hòa XHCN Việt Nam.
Tôi viết bức thư này gửi đến ngài để đáp lại lời kêu gọi của ngài nhân dịp ngài công du sang Hoa Kỳ, đại ý là mọi người (người Việt hải ngoại) hãy gác lại quá khứ (theo thiển ý có nghĩa ngài sẽ bàn lại vấn đề này trong tương lai khi có dịp thuận tiện) để cùng nhau xây dựng quê hương yêu dấu Việt Nam.



Thưa ngài, chúng tôi đã gác lại quá khứ ngay ngày các ông kêu gọi chúng tôi ra trình diện, nhưng chúng tôi đã bị lừa một cách rất đốn mạt.
Các ông tự vỗ ngực là kẻ chiến thắng mà phải dùng đến kế hạ sách để bắt những người bại trận như chúng tôi vào tù, hành hạ cho đến thân tàn ma dại. Có nhiều người đã lê lết hàng chục trại tù suốt từ Nam ra Bắc ròng rã 18, 20 năm, gần chết mới được thả khỏi nhà tù nhỏ để tiếp tục sống trong nhà tù lớn dưới sự quản thúc của công an địa phương, cửa nhà tài sản bị tịch thu…
Quá khứ này cũng đã đóng lại, những anh em này đa số đã sang định cư ở các nước tự do. Tôi tin rằng chẳng còn ai mang mối hân thù nào cả, lý do rất đơn giản vì họ đang sống tự do no ấm và hạnh phúc, chắc chắn chẳng ai muốn nghĩ lại quá khứ đau buồn ấy nữa, nó không giúp gì cho hạnh phúc họ đang có trong tay.
Nếu thật tâm ngài muốn những người Việt Nam ở khắp nơi trên thế giới và kể cả tại quê hương gác lại quá khứ, quên hận thù thì tôi xin đề nghị với ngài vài điều sau:



Trong nước Việt Nam
– Hủy bỏ ngay điều 4 trong Hiến Pháp Cộng hòa XHCN Việt Nam hiện hành.
– Chính ngài, nhân danh đảng Cộng sản Việt Nam lên tiếng chính thức xin lỗi toàn dân – kể từ ngày ông Hồ Chí Minh mang cái chủ nghĩa vô nhân tính vào đất nước – đã bức hại, tước đoạt sinh mạng, tài sản của họ và đã gây biết bao đau thương hờn tủi cho thân nhân giòng tộc của họ. Ngài sẽ phải thực hiện chính sách bồi thường thích đáng cho những nạn nhân hoặc cho thân nhân của họ.
– Trả lại mọi tài sản, bất động sản cho người dân mà nhà nước, cán bộ đã sang đoạt, cưỡng chiếm dưới mọi hình thức.
– Bỏ hẳn chế độ hộ khẩu.
– Mọi phúc lợi xã hội của người dân phải được tôn trọng bình đẳng, không ưu đãi cho bè đảng
–Tôn trọng và lắng nghe những ý kiến của những người bất đồng chính kiến, bàn thảo trên cơ sở bình đẳng. Phóng thích tất cả những nhân vật bất đồng chính kiến, các phóng viên, nhà văn đối kháng đang còn bị giam giữ vô điều kiện.
– Trả lại quyền tự do ngôn luận cho các cơ quan truyền thông báo chí tư nhân, giải tán các cơ quan nhà nước đang hướng dẫn, kiểm soát báo chí và các văn hóa phẩm.
– Phục hồi và cho phép các tôn giáo chính thống nằm ngoài hệ thống của Mặt Trận Tổ Quốc được sinh hoạt lại bình thường. Trả lại mọi tài sản, bất động sản mà nhà nước đã tich thu, trưng thu hoặc bồi thường thỏa đáng cho các Giáo Hội này ngay lập tức. Thu hồi lại mọi lệnh quản thúc đối với các tu sĩ, cư sĩ, giáo dân các tôn giáo này.
– Chấp nhận các đảng phái đối lập, bình đẳng trong mọi hoạt động chính trị.
– Cho phép tự do lập nghiệp đoàn công nhân để họ bảo vệ quyền lợi và tiếng nói bình đẳng trước giới chủ.
– Tu bổ, sửa sang lại các mộ phần của anh em tử sĩ Việt Nam Cộng hòa trong trận chiến vừa qua bị phá hủy hay hư hỏng, đổ nát.
– Đối xử với những anh em chiến hữu của chúng tôi như những người anh em trong cùng đại gia đình dân tộc, xóa bỏ những tỵ hiềm, đối xử phân biệt. Giúp các thương phế binh Việt Nam Cộng hòa những phương tiện cần thiết để họ có thể sống một đời sống yên bình hạnh phúc.
Sau khi ngài đã thực hiện những điều đã được liệt kê ở trên, lúc đó mới có thể tạo được sự tin đồng cho những người Việt hải ngoại. Bởi vì, nếu ngài và đảng Cộng sản chưa hòa giải được với người dân trong nước thì ngài cũng không thể hòa giải với bất cứ ai, nhất là với những người một thời đã từng đứng bên kia chiến tuyến với Cộng sản Việt Nam.
Người ta chỉ có thể tha thứ, chứ không một người bình thường nào có thể xóa bỏ, tẩy não được những kỷ niệm trong ký ức, nhất là những quá khứ đau buồn, uất ức.

Đối với người Việt hải ngoại.
Đã hơn 3 thập niên qua, non sông gấm vóc của tổ tiên chúng ta đã tốn không biết bao xương máu để lại cho chúng ta đến ngày nay vẫn luôn nghèo đói, suy nhược. Chính các ông – những người Cộng sản đã không làm điều gì vẻ vang hơn cho quê hương xứ sở, mà còn làm mất đi đất, biển, đảo của đất nước, mất luôn cả tính độc lập và tự quyết dân tộc, thui chột cả lòng yêu nước của thanh niên – rường cột quốc gia.
– Ngài hãy tự hỏi, sau năm 1975, tại sao bao nhiêu nhân lực nòng cốt nhất của miền Nam và có lẽ là của cả nước Việt Nam trong giai đoạn đó lại liều chết trốn chạy ra ngoại quốc? Lịch sử Việt Nam đã xảy ra hiện tượng này bao giờ chưa?
Chắc hẳn, hơn ai hết, ngài đã có câu trả lời. Bởi vì nếu không thì ngài đã chẳng kêu gọi người Việt hải ngoại gác lại quá khứ, trở về xây dựng lại quê hương.
Chắc chắn người Việt Nam ở nước ngoài phải có những giá trị nào đó rất cần thiết cho đất nước. Chẳng lẽ ngài vẫn áp dụng kiểu cách của 33 năm trước: kêu gọi các sĩ quan, đảng phái, công chức, cán bộ mang theo 10 ngày lương thực đi học rồi thành 10 năm, 20 năm, có người không bao giờ còn cơ hội gặp mặt vợ con, cha mẹ, anh em, bằng hữu nữa kể từ sau ngày họ đi trình diện.
– Đã từng có những vụ vu oan, giáng họa cho những thương gia từ Pháp, Hòa Lan, Mỹ… về Việt Nam. Bao nhiêu người lọt lưới của nhà cầm quyền, thân vào tù, tiền của bị cướp sạch, bao nhiêu trí thức bị chụp mũ khủng bố, bôi nhọ thanh danh rồi tống vào tù chỉ vì họ đã yêu quê hương khác với Cộng sản Việt Nam.
Chúng tôi chỉ thực sự về với quê hương bằng tất cả tấm lòng, tất cả sức lực, tất cả tài năng, tất cả của cải khi mà chúng tôi biết chắc rằng Tổ quốc này của chúng tôi, của những người dân Việt Nam chân chính, không phải là của riêng đảng Cộng sản và lại càng không phải yêu quê hương là phải yêu Chủ nghĩa xã hội.
– Ngài đừng bao giờ nghĩ rằng ngời Việt hải ngoại thù hận quê hương, hay mặc cảm thua trận, như bà Tôn Nữ Thị Ninh đã nói khi sang Mỹ dụ dỗ “Việt kiều”. Thử hỏi, một cộng đồng sung túc, có trình độ học vấn, tự do, dân chủ, hạnh phúc thực sự tại sao lại mang mặc cảm với kẻ thiếu thốn hơn mình, thưa ngài Thủ Tướng?
Ngài muốn chúng tôi gác lại quá khứ, thì chúng tôi đã gác lại từ lâu rồi, chúng tôi đã có rất nhiều điều để chứng tỏ thiện trí này. Bằng chứng là đã có các phái đoàn thiện nguyện, các trợ giúp khi đồng bào bị thiên tai; hàng trăm ngàn người và nước thăm gia đình thân nhân, giúp đỡ bạn bè, anh em hoạn nạn bất kể là Quốc hay Cộng. Kể từ thời “mở cửa”, số tiền của người Việt sinh sống khắp nơi gửi về đã góp phần quan trọng vực Việt Nam đứng dậy, thoát cơn hiểm nghèo sau những năm cả nước ăn bo bo.
Đăc biệt phải kể đến một số trí thức thuộc chính thể Việt Nam Cộng hòa ngày xưa đã về nước trực tiếp giúp cho nhà cầm quyền trong nhiều lãnh vực chuyên môn như giáo dục, tài chánh kinh tế, tái thiết đô thị… Những điều này ngài Thủ Tướng không thể không biết, và có lẽ ngài là người biết rõ nhất.
– Chỉ riêng nhà cầm quyền và đảng Cộng sản là chưa chứng tỏ một thiện chí nào với người Việt hải ngoại. Ngoài những mỹ từ như “khúc ruột ngàn dặm, một bộ phận không thể tách rời của dân tộc…” ra, thì trên thực tế, cách hành xử, chính sách nào chứng minh là nhà nước đã gác lại quá khứ?
Để lời nói và việc làm của ngài đi đôi với nhau, đề nghị ngài cho viết lại chương trình giáo khoa về lịch sử Việt Nam từ thời cận đại cho đúng, trả lại danh dự cho tất cả quân, dân, cán, chính của Việt Nam Cộng hòa và ngưng ngay sự độc quyền điều hành đất nước.
– Chúng tôi tuyệt đối không bao giờ cộng tác hay hòa giải với những tên ngược đãi dồng bào của mình và bán đất bán biển, đảo cho ngoại bang, cụ thể là Trung cộng.
Mọi người dân Việt Nam đều được quyền biểu lộ tình cảm yêu nước của mình, phục vụ cho quyền lợi tối thượng của Tổ quốc, của nhân dân, không phải chỉ có Cộng sản Việt Nam mới được độc quyền yêu nước, và yêu nước phải là không bao giờ nhượng một tấc đất nào cho ngoại bang cả!
– Hãy để cho văn hóa phẩm, báo chí của người Việt khắp nơi trên thế giới được lưu hành tự do tại VN. Không được quấy nhiễu những người cổ võ cho dân chủ, tự do, đa nguyên đa đảng từ ngoại quốc về và kể cả người trong nước. Lắng nghe những người chỉ trích và thực tâm sửa chữa, nếu điều đó có ích cho dân, cho nước.
– Ngưng ngay những hoạt động ly gián, chụp mũ, bôi nhọ cá nhân, cộng đồng của những cán bộ Cộng sản nằm vùng.
Tôi vừa trình bày sơ lược một vài điểm quan trong cần làm ngay, thể theo lời kêu gọi của ngài. Bản chất chung của người Việt Nam là thông minh, cầu tiến, chăm chỉ, cần cù, hiền hòa, chất phác, lương thiện, hiếu khách, chỉ riêng các ông, những người Cộng sản là vẫn mang tâm lừa lọc, hận thù, chia cắt, độc đoán tham lam và thiển cận.
Ba mươi ba năm qua, người Việt hải ngoại vẫn thờ ơ với nhà cầm quyền Việt Nam vì chính nhà cầm quyền không thực tâm thay đổi, chính các ông không thực tâm hòa giải, không hòa giải thì không hòa hợp, không hòa hợp được thì cũng không bao giờ gác lại quá khứ. Nhiều người Việt đang sinh sống ở khắp nơi vẫn không tin được các ông, nên họ không cộng tác.
Rất thành tâm giãi bày những suy nghĩ của tôi đến ngài. Đây cũng là tâm sự khá phổ quát của nhiều người Việt ở khắp nơi, ít nhất là với những bằng hữu, chiến hữu của cá nhân tôi. Thiết nghĩ ngài nên quan tâm đến những điều trên, nếu quả thật ngài muốn trở thành một nhân vật thay đổi lịch sử Việt Nam sau thời hậu chiến, một vị anh hùng thật sự của nhiều người dân Việt Nam ở khắp mọi nơi trên hành tinh này.
Kính chúc ngài cùng quý quyến nhiều sức khỏe, thân tâm thường an lạc.

Trân trọng.

No comments: